Nhận xét truyện Thua Vì Yêu Em


Thua vì yêu em là câu truyện của Tạ Như Hạc and Thư Niệm, thời cô gái Thư Niệm đã trao trái tim cho 1 anh chàng

ra mắt truyện ngôn tình thua vì yêu em

Tác giả: Trúc Dĩ
Thể loại: Truyện ngôn tình

Trích đoạn truyện thua vì yêu em

cuối tháng mười, thành phố Như Xuyên đã bước vào cuối thu.

Cả thành phố đều mưa triền miên mấy thời nay. Hơi ẩm trong không gian giống như ngưng tụ lại thành băng, ướt lạnh luân phiên. Mưa to tương tự không tồn tại Xu thế yên tĩnh, các hạt mưa va chạm vào cửa sổ, phát ra tiếng vang lộc cộc.

Căn phòng bao bọc kín, rèm cửa che chắn kỹ hết các cảnh sắc bên ngoài. Ba thanh khoá màu bạc đc khắc lên cánh cửa gỗ màu trắng, một loạt xuống bên dưới, nhìn kiềm chế mà âm trầm.

Đèn trên trần nhà đang bật, ánh đèn vàng ấm áp, Color nhẹ dịu. Trong căn phòng sáng chóe, không phải như tia sáng đang chìm vào giấc ngủ.

Nhưng ở dưới ánh sáng ấm áp này.

bên trên chiếc giường gần cửa sổ, chăn màu lam hơi hở ra.

cô bé phía bên trong cuộn tròn người, hai mắt khép lại. Gương mặt trắng nõn & những sợi tóc mềm mịn hơi lộ ra bên ngoài. Xem thêm list Truyện ngôn tình 18+

tương tự như giấc như không thật sâu, mặc dù Thư Niệm một mực không nhúc nhích, nhưng gương mặt lại tái nhợt, bên dưới mí mắt xuất hiện quầng thâm, đôi lúc lông mi run nhẹ. Tiều tụy lại bất an.

Đột nhiên.

Một tiếng cùm cụp vang tới từ phía xa, cực kỳ vang dội.

Là âm thanh cửa trước bị lộ diện.

Trái tim Thư Niệm sốt ruột, lập tức mở mắt ra. Sắc mặt cô ngây ra, lòng tin tỉnh hơn một chút, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

Nhớ tới âm thanh vừa mới nghe được, Thư Niệm lừ đừ bước xuống giường, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc yếu ớt. Cô bước chân trên bề mặt thảm mềm mại, kết thúc lại trước cánh cửa.

Đứng tại vị trí này, hoàn toàn có thể nghe loáng thoáng tiếng mẹ cô Đặng Thanh Ngọc lầm bầm lầu bầu.

Cô vẫn không thay đổi tầm dáng mười phần cẩn trọng như cũ, kéo hai thanh khoá phía bên dưới ra, chỉ để lại mỗi dây xích khoá bên trên cùng. Thư Niệm cẩn thận từng li từng tí Open, vẻn vẹn chỉ hở ra một khe hở nho nhỏ tuổi.

sau khi xác định người phía bên ngoài là Đặng Thanh Ngọc, Thư Niệm mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Cô mấp máy môi, cào cào cái đầu, tìm kiếm đôi dép lê chưa biết đã bị mình đá đến nơi nào.

sau khoản thời gian đi vào, cô bước ra khỏi phòng.

….

Phòng ở này cũng không tính là lớn, khoảng năm mươi m2. Một phòng ngủ một phòng khách một phòng dọn dẹp và sắp xếp, đi kèm một cái ban công nho bé dại. Giờ đây, rèm cửa đã biết thành lôi ra, ngoài cửa sổ trừ cây nhãn thơm cành lá xum xuê, thì chỉ rất có thể nhìn thấy các hạt mưa không xong rơi xuống.

Bầu trời âm trầm, màn đêm còn chưa buông xuống.

Đọc thêm list full đam mỹ cao h

Có chút gió chui vào từ khe hở nhỏ dại ở cửa sổ, y hệt như có trộn lẫn với băng.

Thư Niệm không khỏi run nhanh lẹ.

Phòng khách không trải thảm, tiếng dép lê va chạm vào sàn nhà cũng rất to lớn, ánh nhìn Đặng Thanh Ngọc liền mang đến.

“Sao sắc mặt lại kém vậy? Ngủ không ngon sao?”

Thư Niệm lắc đầu, nhỏ dại giọng nói: “Sao mẹ lại tới đây?”

“Hôm qua gọi cho con, thấy con ho khan, đúng vào lúc dì út của con mang trong mình một thùng lê đến, mẹ mang trong mình một ít qua cho con.” Đặng Thanh Ngọc chỉ chỉ phòng bếp, “Mẹ cất một túi phía trong gầm tủ lạnh. Hiện thời để mẹ hầm cho con ít đường phèn Tuyết Lê.”

Thư Niệm cầm lấy ấm đun nước sát bên bàn trà, đến cạnh bên máy lọc nước, nhẹ lên tiếng.

“Cảm ơn mẹ.”

Đặng Thanh Ngọc ừ một tiếng, lau chùi và vệ sinh qua phòng khách, nói: “Gần đây đang chuyển đổi thời tiết, bản thân con nên tự chăm chú một chút. Đừng ngừng hoạt động sổ suốt cả ngày, nhiều lúc nên lộ diện cho thông gió, đừng để bi đát rồi sinh bệnh.”

Thư Niệm gật đầu: “Vâng.”

Nước đc hơn nửa ấm, Thư Niệm ôm ấm nước quay về sát bên bàn trà, bước đầu đun nước.

Ấm đun nước công suất cao, không lâu sao liền vang lên tiếng nước sủi, hơi nước lượn lờ trong không gian. Thư Niệm mở túi nhựa đặt lên trên mặt bàn, lôi ra mấy hộp thuốc, đọc kỹ hướng dẫn.

Đặng Thanh Ngọc đứng ở kề bên,đặt lại chiếc gối ôm bên trên sô pha thẳng lên,thuận miệng nói: “Có bị sốt không con?”

Thư Niệm ngẩng đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Không ạ, chỉ bị ho khan một chút thôi.”

Đặng Thanh Ngọc không replay, nhìn qua Thư Niệm một chút.

Môi của cô hơi nhếch lên, lại hạ tầm mắt xuống tờ hướng dẫn một đợt tiếp nhữa, đôi mắt nhìn chằm chằm mấy hàng chữ nhỏ tuổi, dáng vóc rất chi là trang nghiêm.

tiếp đến, Đặng Thanh Ngọc bước vào của phòng bếp đọc full Truyện ngôn tình sủng

Một lúc sau Đặng Thanh Ngọc trở lại phòng khách, vẫn thấy Thư Niệm ngồi tư thế cũ, không còn nhúc nhích. Sườn lưng thẳng tắp, mái tóc quyến rũ và mềm mại xoã tung.

Ngũ quan tiểu xảo¹ nhu hoà, nhìn vẫn hệt như cô gái chưa lớn.

¹tiểu xảo: bé xíu + tinh xảo

Đôi dép lê bên dưới chân đã biết thành cô đá văng ra.

“Đây là gì vậy?” Đặng Thanh Ngọc đi đến ở bên cạnh cô, chợt nhớ tới, “Hôm nay là thứ năm? Vậy lát nữa con sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý sao?”

“Vâng.” Thư Niệm thu lại hết mấy hộp thuốc, bỏ vào bên trong túi rồi cất kỹ, “Mỗi tuần đều đi một lần.”

Bầu không gian bỗng trở nên yên tĩnh.

Đặng Thanh Ngọc ngồi xổm xuống nhặt lại đôi dép lê của cô rồi đặt chỉn chu, tiếng bà vừa nhỏ tuổi vừa thận trọng, “Niệm Niệm, con xem, con đã đi chạm chán bác sĩ cũng khá được khoảng một năm rồi, con thấy kết quả à…… “

Thư Niệm dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ một lát, chần chừ nói: “Hẳn là có.”

Đặng Thanh Ngọc ngập dứt muốn nói gì đấy, nhưng ở đầu cuối lại thôi, đưa tay lên khẽ vuốt đầu của cô: “Vậy là tốt rồi.”

“Sao vậy ạ?”

“Không sao.” Đặng Thanh Ngọc khẽ mỉm cười, “Mẹ chỉ muốn hỏi tình hình vừa mới đây của con thôi.”

Thư Niệm nhớ lại các lời bác sĩ Chu đã có lần nói với mình, “Lần trước bác sĩ có bảo rằng, liên tục điều trị, qua một thời gian ngắn nữa con rất có thể hai tuần đi một lần. Chu kỳ này sẽ dần dần kéo dãn dài ra.”

“Sau đó con sẽ tốt hơn sao?” Tâm trạng của Đặng Thanh Ngọc liền khá hơn, còn có tâm trạng nói đùa, “Mẹ vẫn đang chờ con đưa bạn trai về nhà đây.”

Đề tài đột nhiên bị đổi khác, Thư Niệm thoáng dừng lại, bỡ ngỡ nhìn mẹ.

Đặng Thanh Ngọc bi thảm cười: “Cái tầm vóc này của con là sao chứ?”

“Chính là.. ” Thư Niệm chưa biết nên nói gì, nhẫn nhịn nửa ngày cũng chỉ nói ra một câu, “Mẹ gấp gáp như thế sao?”

Đặng Thanh Ngọc nói: “Không gấp.”

Nghe vậy, Thư Niệm nhẹ thở ra, “Vậy chờ đến khi bệnh của con khỏi trọn vẹn rồi tìm có được không? Đến lúc đó con sẽ tìm một người có ngoại hình thật là đẹp, để mẹ chỉ việc xem qua thôi cũng thấy thuận mắt.”

Đặng Thanh Ngọc khước từ, cũng không đồng ý lắm, “Mấy anh chàng có dáng dấp quá đẹp thì không tin cậy.”

Thư Niệm bị câu nói của mẹ làm nghẹn, ho khan hai tiếng, bé dại giọng lầm bầm, “Không đẹp trai, coi như có an toàn và tin cậy đến mấy thì con cũng không có thấy gì vui mắt…. “

“…..”

Thật lâu sau, Đặng Thanh Ngọc nhìn đồng hồ thời trang treo bên trên tường, dọn dẹp vệ sinh đồ đạc: “Đã gần bốn giờ rồi, mẹ đi đón em trai con đây. Nhớ uống đường phèn Tuyết Lê đấy, mẹ hầm không ít đâu, nhớ mang cho cảnh sát Hạ một ít.”

Thư Niệm vực lên tiễn mẹ ra cửa, mơ hồ nói: “Con hoàn toàn có thể uống hết mà.”

Đặng Thanh Ngọc không nhìn nổi cái bộ dáng hẹp hòi này của cô, cau mày nói: “Con như vậy mà còn muốn tìm bạn trai có dáng dấp đẹp trai sao?”

“……”

sau thời điểm tiễn mẹ dứt, Thư Niệm đóng cửa.

Căn phòng an tĩnh lại trong nháy mắt.

Bầu không gian như vậy khiến cho Thư Niệm chưa biết phải làm ra làm sao, tay vặn một chiếc, khoá trái cánh cửa. Quay về ban công cạnh bên, khoá lại cửa sổ sát đất bị Đặng Thanh Ngọc mở ra.

Động tác lưu loát kết thúc khoát, y hệt như đã làm qua ngàn vạn lần.

Nhớ lại lời Đặng Thanh Ngọc nhắc cô để ý thông gió.

Thư Niệm băn khoăn một chút, cuối cùng cũng để lại một khe hở nhỏ dại, tiếp nối kéo kín rèm cửa.

Tiếng động xột xoạt bé vang lên trong khoảng không yên tĩnh.

sau thời điểm ăn xong đường phèn Tuyết Lê, Thư Niệm cầm chén đi rửa thật sạch. Lúc đi ngang qua cửa sổ sát đất, cô lại đóng nó một lần nữa, giờ đây mới yên lòng về phòng, thay ăn mặc quần áo đi ra ngoài.

Thư Niệm đến trung tâm bệnh viện mất tầm mười phút. Lên lầu năm, đến phòng trị liệu khoa tâm thần, triển khai điều trị khoảng một giờ.

sau thời điểm chấm dứt, Thư Niệm đến khoa nội bên dưới lầu tìm bác sĩ để lấy thuốc cảm mạo.

Đọc thêm list đam mỹ sủng h

chưa biết Vì Sao trong khoảng thời gian này, số lượng người khám bệnh lại nhiều 1 cách kì cục, nên thời hạn cũng bị kéo dài. Những bệnh nhân đứng xếp hàng trong bệnh viện, bầu trời đã đen dần.

Đèn đường phía bên ngoài bệnh viện sáng rõ, các chiếc bóng bị kéo dãn trên mặt đất. Mưa rơi bé dại dần, tí tách bóc tí bóc, hạt mưa nhuốm màu đèn đường, ào ào va đập với nền xi măng.

Vẫn có người đi lại như lúc trước. Nhưng không nhiều, khiến cho khung cảnh trở nên rất chi là yên tĩnh.

Thư Niệm nghĩ bầu trời đen kịt trước đó xuất sắc hơn, bước đi nhanh hơn đối với lúc trước. Trước lúc mở dù, cô nhìn quanh bốn phía một vòng theo bản năng.

tự nhiên chú ý tới một bên, có một người trơ trọi lẻ loi y hệt như cô.

Người đó ngồi bên trên xe lăn, tóc rũ xuống trước trán, hơi dài, che một trong những phần gương mặt. Nửa khuôn mặt của hắn bị bóng đen che khuất, chìm vào bóng đêm, mang theo lệ khí mờ mịt.

Vô thanh vô tức.²

² Vô thanh vô tức [无声无息]: không có âm thanh, không tồn tại hơi thở. Cũng có thể có khi chỉ một người không tồn tại tiếng tăm, không đc người khác biết. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn)

Rất nhanh, Thư Niệm liền thu hồi tầm mắt. Chợt nhớ tới cái gì đấy, động tác của cô hoàn thành lại, thử nhìn lại một đợt tiếp nhữa.

Môi hơi hé, từ đầu đến chân ngây ra.

….. Ngoài ra cô biết hắn.

Bàn tay đang cầm cây dù của cô dùng thêm lực, ánh mắt mờ mịt, tạm dừng tại một chỗ.

chưa chắc chắn thời hạn đã trôi qua bao lâu.

Người đó chợt nâng tầm mắt lên, góc nhìn đảo qua người cô. Nhưng lại có vẻ lạ lẫm, không tạm dừng thêm một giây nào. Hô hấp của cô đình trệ, yết hầu cũng chính vì góc nhìn lạnh như băng này mà bị bóp chặt.

Mưa vẫn đang rơi.

bao quanh còn tồn tại tiếng gió phần phật, đưa theo cơn gió lạnh thấu xương.

Thư Niệm hít một hơi thật sâu, dùng sức bấm mạnh vào lòng bàn tay của bản thân để auto viên, bước qua chỗ đó. Khẩu ca nhỏ tuổi nhẹ ôn hoà, mang theo vài phần không xác định: “Tạ Như Hạc?”

Nghe thấy lời nói, chàng trai mới quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người cô, lộ ra cục bộ khuôn mặt. Là một trong những người nam nhi có gương mặt rất là xinh đẹp. Đôi mắt đào hoa, nếp uốn giữa hai mí rất sâu, mặt tái nhợt. Rõ ràng nhan sắc đa tình nhưng thần sắc lại mỏng mảnh lạnh như băng.

Nhiệt độ quanh thân như giảm xuống mấy lần.

Thư Niệm mấp máy môi, tay chân luống cuống, bất giác đưa cây dù trong tay cho tất cả những người đó.

“Anh không mang dù sao? Nếu như không thì —-“

Người con trai đó không nghe chấm dứt câu, cũng không ở lại thêm.

Nét mặt anh từ trên đầu đến cuối đều không có chút biến hoá nào, xê dịch xe lăn, trực tiếp tiến vào bên phía trong màn mưa.

Thư Niệm vẫn đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, không đuổi theo. Cô nhắm mắt lại rồi xuất hiện thêm, không nhìn lại anh thêm một lần nào. Đưa tay mở dù, vòng qua vũng nước trước mặt, đi về phía ngôi nhà của mình.

Thời điểm Phương Văn Thừa mở cửa xe tại bệnh viện, liền phát hiện cảnh tượng Tạ Như Hạc rỉ tai với 1 cô nàng.

Một lát sau, đột nhiên Tạ Như Hạc có động tĩnh, tĩnh mịch không nói tiếng nào mà tiến vào màn mưa. Chuyện không còn báo trước này khiến Phương Văn Thừa giật nảy mình, vội mở cửa xe, chạy vội về phía của anh.

“Thiếu gia.” Phương Văn Thừa che hơn nửa cây dù về phía Tạ Như Hạc, lo lắng nói: “Sao cậu lại để bận bịu mưa…

Tạ Như Hạc không rỉ tai, nửa thân trên ẩm ướt, lông mi còn vướng chút nước. Làn da tái nhợt, rất có thể nhìn được rõ ràng tơ máu trong góc nhìn, độ cong của hàm bên dưới sắc bén lãnh đạm.

Phương Văn Thừa cũng đã quen, nói tiếp: “Vừa rồi Quý lão tiên sinh có gọi điện thoại thông minh cho tôi, bảo cậu về Quý gia một chuyến.”

Lên xe.

xem qua kính chiếu hậu, Phương Văn Thừa mới bắt gặp sắc mặt Tạ Như Hạc rất khó coi.

giờ đây, anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Giọt nước còn sót lại rơi xuống gò má, tới cằm rồi nhỏ dại xuống. Hai con ngươi như mực đậm, nhuốm đầy uất khí, ánh mắt nhìn về phía xa.

Phương Văn Thừa nhìn theo tầm mắt của anh.

— đó là cô gái vừa mới rỉ tai với Tạ Như Hạc.

Phương Văn Thừa khởi động xe: “Thiếu gia, cậu biết vị tiểu thư kia sao? Cũng muốn để cô ấy đi nhờ xe hay không?”

Tạ Như Hạc thu tầm mắt lại, lờ đờ nhắm mắt.

Phản ứng của anh nằm trong dự liệu của Phương Văn Thừa, cho nên cũng không nói tiếp: “Chỗ đậu xe vừa qua vậy mà lại có cướp bóc, tôi giúp một chút, nên đón cậu hơi muộn.”
Chúc bạn đọc truyện thua vì yêu em vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

You may use these HTML tags and attributes:

<a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>