Ôn Vãn trở về nước sau hai năm ở châu âu, mang trong chúng ta vết thương lòng cạnh tranh chắc là phai mờ, cùng một Vệ Phi, ngọn nguồn của nhà bạn. Liệu cần làm tiếp hận, hay gạn lọc tha thứ, buông tay?
Ra mắt truyện Tha thứ mối tình
Tác giả: Tình chưa Lam Hề
Thể loại: Ngôn tình
Trích đoạn truyện Tha thứ mối tình
Khi ngô đồng trên đại lộ Champs Elysées nở rộ lần thứ hai, bên tôi ưng thuận hoàn thành cuộc sống giữ vững hai năm ở châu âu, chính thức quyết định về nước.
Hai đợt trước báo mang đến Mễ Nhi, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc mà lại rất là hưng phấn truyền mang lại từ đầu bên kia điện thoại, phút chốc đấy chúng tôi liền hối hận. Một cảm hứng chẳng lành tràn ra trong lòng – căn cứ vào tính phương pháp thích khi nào cũng đã làm quá lên của cô ý, cũng vì hai năm chưa gặp mặt mà nảy sinh, cô bé thường gọi là “tâm tình kích động”, tôi lừng chừng bảo cô ấy đi đón tôi xuống máy bay bao gồm đúng hay không nữa.
tuy thế, ba ngày sau, khi chúng tôi đi xuống cầu thang cuốn trong sân bay, sự thật chứng minh dự cảm của tôi là vô cùng chuẩn xác.
Một cái biển tô điểm một con bướm màu hồng thật to, ở bên trên viết “Chào mừng Ôn Vãn về nước!” __ đặc điểm này khiến tôi lừng khừng tất cả đề nghị đi tới hay không, hành khách trong đại sảnh đã biết thành cái bảng khoa trương này chú ý ánh mắt, triệu chứng minh: tôi chính là “Ôn Vãn” kia đó.
“Tiểu Vãn! Ở đây! Ở Đây!” Ngay lúc chúng tôi theo bạn dạng năng đi chậm lại thì các giọng nói ngọt ngào của Mễ Nhi sẽ truyền từ xa tới.

Ngay sau ấy, một vật thể màu phấn hồng lao nhanh về bên chúng tôi, trước khi bên tôi kịp né tránh thì sẽ ấp ủ chúng tôi thật chặt.
“……Cô Hứa Mễ Nhi, chỉ có hai năm chưa gặp gỡ, cô cũng không cần phải bày ra cũng như thế này chứ, bên tôi Chịu đựng chưa nổi.” khó khăn kéo mẫu tay ủ ấp chặt cổ bên tôi của cô, chúng tôi đang chú ý chăm bẳm cái bảng bị cô ấy quăng quật xuống đất.
“Này này! Cậu cũng biết tất cả chúng ta đang hai năm chưa chạm chán rồi mà!” Mễ Nhi kéo chúng tôi đi về bên trước, trong miệng không chấm dứt oán thù hận: “Tôi còn cho là chị hai cậu quyết định cắm rễ ở nước không tính luôn rồi.”
“Lần này sẽ không đi nữa chứ!” Đi tới cửa ngõ, cô ấy thốt nhiên dừng lại, nhìn chúng tôi.
“Uh, vẫn chưa.” Hai năm, để mang lại bên tôi thuận lợi lấy được học do thạc sĩ kiểu dáng cũng như giám định xoàn, cũng du lịch khắp cụm city nổi tiếng béo nhỏ nhắn của âu lục rồi. Sau này gồm ra nước ko kể nữa, cũng chỉ bởi vì buôn bán hay cao điểm thôi.
“Vậy thì tốt rồi.” Mễ Nhi vừa lòng sau khi cảm nhận câu trả lời, chuyển hành lý của tớ lên mẫu ô tô màu trắng của cô nàng.
“Đêm nay để ý ở cửa hàng bar của Tề Phóng, chúng ta ao ước tụ họp sở hữu cậu, mở tiệc chào đón.” Mễ Nhi bắt đầu xe, trò chuyện đến chúng tôi, xung quanh hình như cực kì gian xảo.
“Mình mệt, hôm khác đi.” chúng tôi xác định vào ghế phụ, cầu xin Mễ Nhi tha đến chúng tôi một mạng.
Lệch múi giờ chứ chưa xếp đặt lại, ở thuộc máy bay mấy chục tiếng đồng biển lại không nghỉ ngơi có lợi, giờ đây thứ bên tôi nhớ đặc biệt là chiếc giường rộng hai thước trong nhà. Còn đám chúng ta bần kia, dự rằng hội chào mừng đêm nay đang trở thành hội phê bình, kèm theo trốn được liền trốn.
“Không được!” đề xuất của tớ bị một câu cự tuyệt. “Vừa đi là hai năm, hotline điện về vẫn ít lại càng ngắn hơn, giờ trở về, lại còn ý muốn trốn trong căn nhà nghỉ ngơi?!” Nói xong xuôi, cô đấy vỗ vỗ bên tôi, thật “tốt bụng” an ủi: “Yên trung khu, nếu như đến khi đấy bọn họ gồm “trừng phạt” gì cậu, tổ ấm nhất định vẫn giúp cậu!”
bắt đầu là lạ! Tôi liếc xéo cô bé.
Hứa Mễ Nhi, “người điên” mười phần này đến khi ấy chỉ mong sao càng náo nhiệt càng cao, làm cho gì còn nghĩ cho giúp tôi. Ngoại giả, chúng tôi tất cả chút hoài nghi, chung cuộc liệu có phải là cô bé buộc phải sở hữu đám Tề Phóng, mong mở chiếc “hội xin chào mừng” quỷ quái gì ấy, để phát tiết nỗi bất mãn trong lòng cô nàng ra hay không.
“Được, công bố quyết định cố kỉnh đi. Sở hữu dây không nguy hiểm vào, gia đình bạn lái xe.”
Biết chưa bao gồm con đường nào cãi lại, chúng tôi chính thức quyết định cất giữ chút sức lực lao động.
Lúc quay đầu cài đặt dây an ninh, tôi liếc thấy phía trước có một cái xe black color chạy băng băng, với bóng lưng ngồi cạnh cửa ngõ quen cùng kia __ Vệ Phi!
Xe chạy về phía trước, chúng tôi chưa quay đầu lại, chỉ là chú ý qua kính bên cửa, nhìn thấy anh ta và được tài xế giúp ngồi vào trong xe.
bên phía trong hòm xe nho nhỏ phát ra tiếng nhạc dịu êm.
chúng tôi chú ý đến mắt lại.
Vệ Phi, ngay ngày đầu tiên chúng tôi về nước lại gặp mặt được anh.
Là ông trời ý muốn thông báo chúng tôi chuyên, chớ quên hận anh sao….
đang chũm thì, cho dù chưa chạm mặt anh, tôi vẫn luôn nhớ kĩ vị anh mà lại bổ sung nhiều vết thương lên thân tôi.
mọi vết thương lâu hơn chưa cách nào phai mờ.
>> tìm hiểu thêm chuyên mục Truyện sắc
cửa hàng bar của Tề Phóng sẽ công việc làm ăn có lợi cũng như trước kia.
chúng tôi ngồi ở một góc trong đại sảnh, lân cận là Mễ Nhi, trước mặt là Tề Phóng và Lâm Viễn Trí __ tía người này, của cả các là mọi người tốt bên tôi quen từ thời trung học.
“Hội phê bình” trong dự đoán rốt cuộc chấm hết khi bên tôi bỏ công ra tía hộp xoàn tinh xảo trước mặt bọn họ. Cố nhiên trước đó bên tôi đã bị ép uống vài cốc rượu mạnh khỏe Cocktail màu sắc phân biệt.
“Oa, Tiểu Vãn, ở nước không tính mấy năm, tửu lượng lên trông thấy.” Mễ Nhi tỉ mỉ ăn uống vòng tay new trên cổ tay, vừa cười vừa nói.
“Cậu quả thật đổi khác hầu như.” Tề Phóng nhận ly Vodka bổ xung đá của tôi từ bồi bàn, gửi tới trước mặt bên tôi, góc nhìn trong trẻo chắc là nghiên cứu chú ý tôi.
“Ừ? Nói cố nào?” Nhận cái cốc uống một hớp, bên tôi nhíu mày nhìn cậu ta, cảm nghĩ nóng cay hòa cộng lạnh lẽo tràn ngập cổ họng.
“Trở buộc phải…..dịu dàng.” Vừa dứt lời, Lâm Viễn trí không khách khí mỉm cười ha hả.
“Đi bị tiêu diệt đi!” không nhịn được rủa thầm. Ba người nhà sẽ ngồi những biết, đây là từ bên tôi coi thường nhất.
“Là thật.” Lâm Viễn Trí đáp lời. “Ngoan ngoãn nhận “trừng phạt” của chúng tôi, nếu như là Ôn Vãn trước kia, đấy hẳn là chuyện chưa nỗ lực nào.”
“Mặc kệ mấy các bạn.” chưa khách khí trợn ánh mắt bọn họ, bên tôi đứng lên, kéo Mễ Nhi cộng đi toilet.
Cách cấp tốc về bên trước, bỏ lỡ tiếng cười cợt càn rỡ của hai các bạn ẩn dưới, kì thật, trong đáy lòng cũng có thể có chút cảm cồn. Không phải là chúng tôi biến thành dịu dàng, cơ mà là đêm nay, khi vừa new chạm chán nhau, hai các bạn lũ ho mang lại bên tôi một cái ôm ấp khiến tôi cảm giác cực kì ấm cúng. Là chúng ta, còn thêm Mễ Nhi có tác dụng bên tôi thừa nhận được, trong thành phố này còn có người thân thiện chúng tôi, ngưỡng mộ tôi, coi chuyện tôi quay về chính là chuyện to.
ít ra, tôi chưa chơ vơ.
thành ra, đêm nay chúng tôi quyết định bạn dạng thân thuận theo, nhận phương pháp “Đón gió tẩy trần” của họ ___ chỉ bởi tình thành viên gia đình bọn họ dành đến bên tôi.
“Tiểu Vãn, chuyện cậu trở về, Vệ Phi, anh ta….có biết không?” Lúc trở lại, Mễ Nhi hơi phân vân hỏi.
“Có cần là đề xuất báo mang đến anh ta một tiếng không, dù sao hai năm qua anh ta đang nhất mực hỏi thăm tung tích của cậu.”
“Mình đã không còn bất kì quan hệ gì có anh ta nữa, chẳng phải sao.” bên tôi nghiêng mình nhìn bạn dạng thân trong gương, giọng điệu hời hợt.
“Nhưng cơ mà…..” Mễ Nhi còn muốn nói gì nữa, mà lại có lẽ lại chưa tậu được từ, đành cần than nhẹ một tiếng, buông tha.
“Mình đã mất liên hệ đến anh ta, đã chấm dứt từ dòng đêm anh ta đuổi người thân ra kế bên kia rồi.” Dừng một chút, tôi lại thêm một câu. “Từ nay về sau, thành viên gia đình cũng chưa mong bám dáng gì mang lại anh ta nữa.”
Mễ Nhi há miệng thở dốc, dẫu vậy rút cục lắc đầu không nói gì, theo bên tôi ra khỏi toilet.
Lễ phục ăn hỏi bị tùy ý quăng quật bên trên sofa, đều bức hình tán loạn bên trên bàn chè, tiếng chỉ trích căm phẫn, tiếng đóng cửa ngõ thật bự…..
Đêm, tuyết thật các, thật lạnh.
Một gia đình đi bên trên con đường về tối, gió thổi quét qua mặt hình như đao cắt.
nhưng lại tim càng đau hơn ____ bởi vì đôi mắt sâu thẳm mà lại quen thuộc kia, lại lộ ra vẻ lạnh bảng giá cộng không tin tưởng.
>> tìm hiểu thêm top truyện Ngôn tình ngược