Lời bài hát đã lột tả hiện trạng của xã hội Việt Nam hiện nay. Có những người diễn xiếc đã và đang mang những tiếng hát ê chề, gieo rắc u mê, thay những mộ phần, chôn lấp nhân gian, cho quê hương nhỏ bé hoang tàn. Trong hoàn cảnh này, người người (tức là những người đang lo lắng, trăn trở với xã hội) phải hỏi nhau, thì thầm với đắn đo, rồi lại lặng yên, u uất trong tim trong khi đất nước thì đang cháy đỏ niềm đau. Họ buộc phải vỗ tay hùa theo gánh xiếc trên nỗi đau, oán thán của nhiều người khác nên nghe như tiếng khóc người. Nguyên nhân vì sao ai cũng rõ cả, vì lợi ích, vì nhỏ nhen, vì đã sai lầm, vì sợ bị thủ tiêu! Tuy nhiên, lý do gì mà mọi người đều mắc kẹt mãi trong sự đắn đo, lặng yên đó đến nỗi không dám thừa nhận Hiệp ước Thành Đô kí năm 1990 giữa ĐCSVN với Trung Quốc với dự định giao nộp toàn bộ Việt Nam sát nhập vào Trung Quốc năm 2020. Lý do này, chắc hẳn mọi người rất rõ, đó là nỗi sợ. Nỗi sợ này không phải bình thường mà đã trở thành hội chứng rối loạn lo âu toàn thể (generalised anxiety disorder) khiến họ phải hoàn toàn câm nín hoặc đặc biệt dị ứng với những “đối tượng phản động” (reactionary).
source: https://sebastienizambard.net/
Xem thêm các bài viết về Giải Trí: https://sebastienizambard.net/category/giai-tri/